Văn hóa và ngôn ngữ của người Champa cổ đại được "vẽ lại" thông qua các hình thức sau:
*** Ngôn ngữ:
•Sự phát triển của tiếng Cham: Các nguồn đều nhấn mạnh sự phát triển đáng kể của tiếng Cham theo thời gian. Tiếng Cham cổ, được ghi lại trong các văn khắc, rất khác biệt so với tiếng Cham hiện đại. Một người Cham ngày nay chỉ có thể hiểu một số ít từ trong các văn khắc cổ. Điều này cho thấy một quá trình tiến hóa mạnh mẽ của ngôn ngữ Cham.
•Vai trò của tiếng Phạn và sự suy giảm của nó: Các văn khắc Cham cổ nhất được viết bằng tiếng Phạn. Tuy nhiên, từ thế kỷ thứ 9 trở đi, tiếng Phạn dần chia sẻ không gian ngôn ngữ với tiếng Cham. Đến thế kỷ 11, vai trò này dường như đảo ngược, với phần lớn nội dung quan trọng của văn khắc được thể hiện bằng tiếng Cham, trong khi tiếng Phạn chủ yếu xuất hiện ở phần mở đầu mang tính hình thức. Cuối cùng, việc sử dụng tiếng Phạn gần như biến mất. Sự thay đổi này có thể phản ánh sự suy giảm về trình độ của các học giả tiếng Phạn địa phương và sự trỗi dậy của tiếng Cham như một ngôn ngữ hành chính và văn hóa. •Mối liên hệ giữa tiếng Cham và tiếng Mã Lai: Tiếng Cham có mối liên hệ chặt chẽ với tiếng Mã Lai, thể hiện qua nhiều từ vựng tương đồng (ví dụ: ikan ‘cá’, bulan ‘mặt trăng’, urang ‘con người’) và những tương ứng âm vị có hệ thống (ví dụ: matai/mati, marai/mari, kakai/kaki). Điều này gợi ý một nền tảng ngôn ngữ chung và giúp ích cho việc giải mã tiếng Cham cổ.
•Sự phân biệt trong việc sử dụng tiếng Cham và tiếng Phạn: Trong giai đoạn thế kỷ 9 đến 11, khi các văn khắc song ngữ phổ biến, tiếng Phạn thường được dùng khi đề cập đến những vấn đề mang tính vĩnh hằng (danh tiếng vua, quyền năng thần linh), còn tiếng Cham được dùng nhiều hơn cho nhu cầu cấp bách trong đời sống xã hội.
•Chỉ một hệ thống chữ viết: Mặc dù có hai ngôn ngữ được sử dụng (Phạn và Cham cổ), chỉ có một hệ thống chữ viết duy nhất, có nguồn gốc từ chữ Brāhmī của Ấn Độ, được dùng để viết cả hai ngôn ngữ này. Hệ thống chữ viết này sử dụng âm tiết (akṣara) làm đơn vị cơ bản.
•Những thách thức trong nghiên cứu văn khắc Cham: Việc đọc và dịch các văn khắc cổ gặp nhiều khó khăn do hệ thống chữ viết cổ không được chuẩn hóa, sự hư hại theo thời gian và những vấn đề trong việc diễn giải cả tiếng Phạn và tiếng Cham cổ. Nhiều văn khắc tiếng Cham vẫn chưa được dịch đầy đủ hoặc bản dịch không chính xác.
•Sự khác biệt giữa văn xuôi và văn vần: Tiếng Phạn trong các văn khắc thường được sử dụng dưới dạng thơ, trong khi tiếng Cham cổ luôn được viết ở thể văn xuôi.
*** Văn hóa:
•Ảnh hưởng văn hóa Ấn Độ: Việc sử dụng tiếng Phạn, hệ thống niên đại Śaka, và sự vay mượn từ vựng tiếng Phạn vào tiếng Cham cho thấy ảnh hưởng sâu sắc từ Ấn Độ. Việc sử dụng hệ thống chữ cái hoa (chronogram) có nguồn gốc từ tiếng Phạn, được bản địa hóa và sử dụng cả trong tiếng Cham, là một minh chứng cho sự tiếp thu và bản địa hóa các yếu tố văn hóa Ấn Độ.
•Tín ngưỡng tôn giáo: Hầu hết các văn khắc đều liên quan trực tiếp đến việc thờ phụng thần linh, cho thấy tôn giáo đóng vai trò chủ đạo trong đời sống xã hội Champa cổ. Các văn khắc cung cấp thông tin về các vị thần được thờ cúng (Śiva, Phật, Viṣṇu) và các phương tiện vật chất được sử dụng để phục vụ họ. Việc cúng dường đất đai và miễn giảm thuế cho các cơ sở tôn giáo (Śiva giáo và Phật giáo) được ghi lại chi tiết trong các văn khắc tiếng Cham, cung cấp thông tin về hệ thống sở hữu đất đai cổ xưa.
•Tổ chức xã hội và chính trị: Các văn khắc thường được ban hành bởi các nhà cầm quyền thế tục như vua, hoàng hậu và các đại thần. Chúng ghi lại tên của hoàng gia và giới quý tộc, các vấn đề chính trị, quan hệ với các nước láng giềng (Campuchia, Đại Việt) và các nước xa hơn, cũng như các cuộc chiến tranh và hòa bình.
•Hệ thống niên đại: Các văn khắc Cham sử dụng kỷ Śaka để ghi thời gian, bắt đầu từ tháng 4 năm 78 sau Công nguyên. Niên đại có thể được biểu thị bằng số hoặc bằng chữ cái hoa (chronogram).
•Văn khắc trên nhiều loại hiện vật: Chữ viết không chỉ được khắc trên các bia đá mà còn trên các yếu tố kiến trúc bằng đá và đất nung (cột cửa, diềm cửa, bệ tượng, mái vòm), thậm chí cả trên các đồ vật bằng kim loại quý hoặc gốm (dù không có mẫu vật nào như vậy tại Bảo tàng Điêu khắc Cham Đà Nẵng). Các ký hiệu nhỏ cũng được tìm thấy trên các khối đá để chỉ vị trí lắp ghép trong các công trình kiến trúc.
•Sự suy giảm trình độ tiếng Phạn: Các văn khắc tiếng Phạn sau này thường vụng về, sử dụng từ vựng đơn giản và mắc lỗi ngữ pháp, cho thấy sự suy giảm về trình độ và hiểu biết sâu sắc về tiếng Phạn theo thời gian. Hiện tượng “tuỳ ý” về chính tả tiếng Phạn cũng phổ biến hơn trong các văn khắc muộn.